TÂM SỰ
HCM, 22.11.22
Ở Sài Gòn, tôi cực thích ăn hủ tiếu đêm. Tôi thường đợi đến gần khuya, đâu đó tầm 9 - 10 giờ, tôi sẽ đến quán hủ tiếu lề đường thân thuộc gần trọ. Những ngày trời lại mưa rả rích, cảm giác ăn một tô hủ tiếu ấm nóng dưới thời tiết lành lạnh thực sự đánh bật các giác quan khi thưởng thức.
Tôi thường ăn ở những bàn thấp, sát vỉa hè và ngắm nhìn đường phố về đêm. Dù đã hơn 9 giờ, nhưng đường vẫn đông và dòng người vẫn vội vã. Có lẽ một phần vì trời mưa, và phần còn lại vì họ muốn trở về với gia đình sau ngày làm việc mệt mỏi.
Bất chợt, một cô bé nhỏ nhắn đứng ngay ngắn trước bàn tôi, nhìn tôi chằm chằm. Hai chân đứng thẳng xếp ngay ngắn, hai tay cầm xấp vé số chìa trước mặt tôi. Chỗ cô bé đứng không quá gần bàn tôi, cũng không gây tiếng động gì nên cô bé đến và đứng đó từ khi nào tôi cũng không hay biết. Mặc một chiếc áo khoác, đội một chiếc mũ nồi màu sắc, tóc ngắn ngang vai.
Phản ứng đầu tiên của tôi với vé số là cúi đầu và lắc đầu từ chối. Một luật tôi đã đặt cho bản thân từ lâu là không đụng vào các trò chơi mang tính may rủi, kể cả vé số. Ngay sau khi thấy tôi từ chối, cô bé cúi đầu lại với tôi và quay sang chìa vé số cho một bàn khác. Vẫn cách cũ, cô đứng xa bàn ăn của khách, khép nép, cúi đầu và chìa vé số mời họ. Vẫn không ai mua, nên cô có đi đến vài bàn nữa sau lưng tôi, và ra đi ngay sau đó. Quán không quá đông khách, và có lẽ cũng không ai muốn mua vé số vào lúc này.
Khi cô bé bước ra, leo lên chiếc xe đạp nhỏ có cái giỏ xe lúc lắc, tôi mới nhìn được kĩ hơn. Cô bé khoảng tầm 10 tuổi. Mặc một bộ đồ màu vàng, và bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng bung dây kéo. Đôi dép quai ngang màu hồng dính đầy cát đất do mưa bắn lên. Trên đầu là chiếc mũ nồi màu sắc đã mất form kéo sát xuống mặt, nhưng vẫn đủ để kịp nhận ra đôi mắt sáng long lanh trên gương mặt bé nhỏ, hiền lành.
Tôi thoáng nghĩ, hay là gọi bé lại và mời bé một tô hủ tiếu. Nhưng rồi bị ngắt ngang bởi suy nghĩ khác, có thể cô bé đã ăn rồi, và thứ cô bé muốn bây giờ là bán cho được vé số. Trong khi tôi vẫn còn chần chừ suy nghĩ thì cô bé đã nhanh chóng đạp xe rời đi, chiếc giỏ xe vẫn lắc lư theo nhịp đạp của bé.
Trời vẫn mưa, và cũng đêm rồi. Một đứa trẻ như thế đúng ra vẫn phải đang chuẩn bị bài vở cho ngày thứ Tư trong tuần. Mới vài tuần trước, tôi còn suy nghĩ xem mình sẽ nên làm thêm một công việc gì đó vào ban đêm. Tôi lựa đi lựa lại mãi để tìm một công việc nào đó phù hợp, kiếm được thu nhập ổn mà không tốn nhiều công sức. Trong khi đó, một cô bé quá nhỏ tuổi đã không ngại đêm mưa, đạp xe đi bán từng tờ vé số. Tôi không nhớ mình đã nghĩ thêm gì nữa, chỉ biết là tô hủ tiếu hôm đó không được ngon lắm như mọi khi.
Có lẽ tôi đã nhận ra vài điều.
Và có lẽ, tôi cũng sẽ phá bỏ nguyên tắc của mình. Tôi sẽ mua vé số để ủng hộ họ, một chút tấm lòng nhỏ có lẽ sẽ giúp họ được về nhà sớm hơn...!
Post a Comment